THPT Sông Đốc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
CR7
CR7
Mod
Mod
Nam Posts : 142
Sinh nhật : 12/10/1990
Đến từ : MANCHESTER UNITE
Coins : 190
Thanked : 3
Ngày tham gia : 12/05/2008

nếu một ngày bỗng dưng ta..biến mất Empty nếu một ngày bỗng dưng ta..biến mất

Wed Aug 08, 2012 9:55 pm
Gía như ta có thể biến mất đi đâu đó trong vòng một ngày!

Giá như ta có thể đi khỏi nơi này thật xa,thật xa,chỉ ta với ta!

Giá như ta có thể chết đi được một lúc để xem thế giới này vắng ta có khác đi không!

…Giá như…!!!!






Tôi cá là không ít người trong chúng ta đã từng hay đang và sẽ có lúc nghĩ thế,bởi những căng thẳng,áp lực,tuyệt vọng và bi quan!Khi ta cảm thấy bế tắc và cô đơn tột độ,vì cảm giác không ai hiểu mình,mình chẳng muốn hiểu ai và ngay cả bản thân mình cũng chẳng hiểu nỗi con người mình nữa!

…Cách đây 1 phút tôi cũng đã nghĩ “Giá như mình biến mất trong vòng 1 ngày,1 ngày thôi!

Nếu 1 ngày ta bỗng dưng biến mất,không phải là biến mất theo kiểu tan biến vào hư vô,vào cát bụi hay chết!Chỉ là,ta muốn đến một nơi nào đó-nơi mà khi nghĩ đến ta vẫn chưa thể xác định hay gọi tên nó là nơi nào,không phải thiên đường,cũng không là địa ngục,vì ta vẫn chưa chết mà!

Có thể,sau điều ước muốn nảy sinh trong phút chốc ấy,ta có thể chao đảo một hồi để rồi sau khi mở mắt ra,ta thấy mình ở một chốn hoàn toàn xa – lạ.Nơi ấy có thể là một thế giới tồn tại song song hay hoàn toàn tách biệt với mặt đất nơi ta đã sống.Không chừng,đó là một vùng tối đen đặc quánh,ta nhắm mắt hay mở mắt thì cũng không hề có sự khác biệt,đến nỗi chính ta cũng chẳng biết mình đang nhắm hay mở mắt…Tối tăm,lạnh lẽo,ta và ta…giống như ta đang bị giam trong một cái hộp kín khổng lồ vậy!

Hoặc ngược lại,đó là một vùng sáng trắng không biết đâu là bắt đầu hay kết thúc,không biết đâu là giới hạn mặt đất hay chân trời,tất cả đều nhòa đi,phẳng lì một màu sáng chói…Ta không nhìn thấy gì ngoài màu trắng lạnh ngắt và lãnh đạm,một khoảng không vô tận không tồn tại khái niệm biên giới!

Dù là màn đêm u tối hay khoảng trắng bất tận,ta vẫn chỉ với ta,loay hoay trong cái chốn dở hơi ấy,tâm trạng chẳng thay đổi gì so với khi ta còn ở ngoài kia,thế giới của con người…

Nhưng nếu thay vào đó,ta được đưa đến một vùng đất cổ tích với lâu đài,rừng cây,cảnh đẹp nên thơ,hoa tươi khoe sắc,những đồng có non xanh mượt trải dài đến tận chân đồi…Những cảnh tuyệt vời và hoàn mĩ như tranh,tự nhiên và thơ mộng hoàn hảo,ta sẽ có lí do gì để buồn hay muốn quay lại thực tại…?Ta cứ hái hoa bắt bướm,rong chơi khắp nẻo,mệt thì ăn trái cây,khát uống nước suối,nằm nghỉ ngơi trên những nệm cỏ êm ái…Nhưng cho dù thế,ta mệt và lại cảm thấy cô đơn,vẫn chỉ mình ta giữa chốn bồng lai tiên cảnh…Buồn!

Nếu một ngày ta bỗng dưng biến mất!





…Thế giới sẽ chẳng thay đổi gì cả,chiến tranh hay đói khát vẫn không hề giảm đi!Trục trái đất vẫn quay như mọi khi,mặt trời cũng chả vì thiếu ta mà mọc sang hướng Tây và lặn ở hướng Đông!

Thiếu ta,mặt đất cũng không rộng rãi thêm là mấy,vì nó vốn quá chật rồi,vậy nên “nhân loại” chắc chắn cũng sẽ chẳng vì vậy mà cảm tạ ta đã “nhường chỗ”.

Thế giới thiếu ta,gió cũng chẳng vì bớt một vật cản mà đổi dời chiều hướng thổi;cây lá cũng chẳng vì thiếu đi một lượng CO2 ít ỏi mà còi cọc hay héo úa đi!Những con đường cũng chẳng vì bớt ta mà đỡ kẹt xe giờ cao điểm,lớp học cũng không vì vắng ta mà gián đoạn,cùng lắm là bị điểm danh vắng,trừ điểm chuyên cần….

…Và sang mai,khi ta trở lại,hàng xóm sẽ cho ta xem mẩu tin tìm người lạc mà ba mẹ ta đăng với dòng cuối cùng quen thuộc “Ai biết tin xin báo về địa chỉ….Xin chân thành cảm ơn và hậu tạ!”

Vậy đấy,còn gì nữa không nhỉ?Nhưng nói chung,với thế giới rộng lớn mà ta chỉ là một giọt nước bé nhỏ trong lòng đại dương,việc ta vắng mặt sẽ chẳng có một phần trăm nghĩa lí gì khi mà những chuyện quốc gia đại sự,ô nhiễm môi trường hay bạo động vũ trang đang rầm rộ trên báo đài!À quên,còn nạn đói và bệnh tật,đi kèm luôn những cuộc thi sắc đẹp đình đám và tốn kém. Nực cười!

Với thế giới ta chẳng là gì,nhưng với những người mà với họ,ta là một phần hoặc là cả thế giới,là những người yêu thương ta,quý mến ta:là bố mẹ,ông bà,là bạn bè thân thiết từ thời “ở truồng tắm mưa”,và là cả..ai kia nữa!1 ngày ta không tồn tại,1 ngày ta bỗng biến mất…

…Đó có thể là ngày cuối cùng ta gặp một ai trong số họ,là ngày họ sống trên cõi đời này lần cuối,là ngày không ta.Sáng mai,khi ta trở lại,khi bình minh mang tia nắng một ngày mới,ta chán cảnh bỏ đi,ta nhớ họ và nóng lòng trở về nơi thân thương ta đã ở trước đây và hôm kia,ta gọi họ nhưng chẳng nghe trả lời,họ ra đi mãi mãi…Ta mất họ,ta lại với ta,ta trở lại,họ đi xa…Ta đau khổ và hối hận!

…Đó có thể là ngày ai kia muốn nói với ta điều gì đó trước khi không còn ở lại nơi này,là ngày cuối mà họ chờ đợi ta trong cơn mưa tầm tã,là những dòng thư viết vội chưa kịp trao thì đã nhòe đi vì ướt…Ngày mà người đó đặt chân lên chuyến tàu chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài vẫn chưa hề có lời từ biệt…Khi ta trở về,cơn mưa đã qua đi,chứ còn những dòng chữ và món quà chưa kịp tặng…Ta nhớ hình bóng của ai kia,nhớ những tháng ngày trước ngày hôm – kia,ngày mà ta biến mất,những ngày ta và người ấy còn bên nhau…Ta lê bước trở về,lòng nặng nề,tiếc nuối!

…Hoặc đơn giản,đó là ngày cưới của đứa bạn thân,nó đã chờ ta suốt buổi nhưng không thấy ta đến.Nó buồn trong ngày vui trọng đại vì có một đứa bạn vô tâm như ta…Ta xin lỗi…!

Vậy đấy,có nhiều cách khác nhau để ta biến mất,tạm thời hay mãi mãi nhằm trốn tránh thực tại và cảm xúc bộn bề,sự căng thẳng và ức chế trong một khoảnh khắc…Có thể,ta ích kỉ và muốn biến đi đâu đó,dẹp bỏ mọi thứ,chỉ ta với ta,1 ngày thôi…Nhưng cũng rất có thể,chuỗi ngày còn lại trong đời ta,sau cái ngày thế giới vắng bóng một con người bé nhỏ,sẽ là ăn năn,là nuối tiếc,là khổ đau vô tận,khi mà….Bởi lẽ,với thế giới ta chẳng là gì to tát,nhưng với những người yêu thương ta và ta cũng thế,với họ ta lại là tất cả hay một phần rất quan trọng của cả thế giới!

Vậy nên,tôi chọn cách ở – lại! :008:
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết