THPT Sông Đốc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
vit_bau
vit_bau
Thành viên tích cực
Thành viên tích cực
Nữ Posts : 56
Sinh nhật : 12/12/1990
Đến từ : Song doc town
Coins : 32
Thanked : 4
Ngày tham gia : 11/06/2008

Lời kêu gọi của hội không sợ vợ Empty Lời kêu gọi của hội không sợ vợ

Thu Nov 10, 2011 9:25 pm
Hỡi anh em, mới đấy lại sắp đến ngày 20-10 rồi. Có thể anh em bảo viết về ngày này là sớm, nhưng không viết thì đợi đến gần đã quá muộn. Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối diện với nó một cách dũng cảm.







Thưa anh em, những hội viên khả kính!

Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày dành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mỏng manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng si-đa, thậm chí có cả ngày cúm gà, thế mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả. Vì sao thế? Vì đã từ lâu, thế giới bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đều bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai?

Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn, thích uống, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em cũng bạc cờ, ta... có vân vân, chị em cũng... có vân vân và vân vân.

Sở dĩ "chúng" hơn ta, làm khổ ta, hại được ta và "chúng" có những vũ khí tối tân mà chả bao giờ ta có: đấy là nước da trắng, đấy là làn môi cong, đấy là mắt bồ câu, đấy là mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng và tiếng cười khanh khách như chim.

Mang những vũ khí “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội nghiệp, thiếu đoàn kết như cáo lùa bầy gà, hổ vào đàn dê, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: Bao nhiêu đàn ông bị giam cầm trong các gia đình, bị ăn, ngủ, xem ti vi và cả tắm nữa theo điều lệnh và chế độ nghiêm ngặt. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bị dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới trời mưa như rất nhiều bộ phim tình cảm Hàn Quốc đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, liếc mắt đưa ghèn (có gắn lông mi) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình. Tử vì đạo là chuyện tất yếu.

Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ, gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ như con giun gọi là ruy-băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải gục ngã, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không vượt ngục. Hậu quả chính sách hà khắc của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo, vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá xi măng, phụ nữ cứ vác về mà chả quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn.

Hỡi anh em, những hội viên trung kiên.

Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khỏe và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ tung ra ngày 20-10 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những mầm mống chống đối chống đối, phản loạn.

Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ giặt tã đến mười hai giờ, bổ củi đến ba giờ, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, những lúc giải lao thì khâu quần vá quần, áo.

Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Đường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu? Điều tra cho thấy 100% trường hợp dù có trốn cũng đầu thú khẩn cấp. Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ và choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản.

Tóm lại, hãy dùng “gậy bà đập lưng bà”. Hãy biến ngày 20-10 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 20-10, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa.

Anh em hãy tiến lên. Chiến thắng hay là chết!


Một số ý kiến phản hồi sau khi đọc Lời kêu gọi ...



* Vợ không đến nỗi khiếp sợ thế đâu, bởi vì nếu không có họ chúng ta không biết phải làm gì, kiếm tiền cho ai (niềm tự hào và sung sướng nhất của đàn ông là kiếm thật nhiều tiền đưa cho vợ), tối ngủ ở đâu, ai kỳ lưng cho mình khi tắm, ai cãi nhau với mình khi tranh luận về cách dạy học con... khi lắp điều hoà, ti vi, sửa nhà mà có vợ đứng xem và chỉ trỏ rất là thú vị đấy. Tóm lại, không thể thiếu vợ một ngày được, vợ muôn năm, vợ vạn tuế, vợ number one, vợ 3 trong 1.

* Vợ là Chủ tịch Quốc hội có quyền lập ra hệ thống pháp luật (bắt buộc phải tuân theo) trong gia đình bé nhỏ của chúng ta.
Vợ là Thủ tướng Chính Phủ có quyền đối với toàn bộ không gian và thời gian hoạt động của chúng ta.
Vợ là cảnh sát điều tra tội phạm của tất cả chúng ta (không hiểu tại sao vợ rất nhiều bằng chứng tội phạm của các ông chồng).
Vợ là Viện trưởng kiểm sát nhân dân tối cao sẵn sàng truy tố chúng ta trước bố mẹ, anh em, bạn bè, đồng nghiệp.
Vợ là Chánh án toà án nhân dân tối cao tuyên án chúng ta chung thân (không phải là tử hình) suốt đời phải làm nô lệ cho vợ.
Vợ là Chủ tịch công đoàn chăm lo đời sống vật chất và tinh thần của chúng ta (ăn, ngủ, tắm, xem phim, đi chơi...
Vợ là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, dạy dỗ con chúng ta (thậm chí một số vợ còn dạy cả bố trẻ con).
Vợ là Thống đốc ngân hàng nhà nước giữ hết tiền của chúng ta (nhưng số tiền đã gửi và đấy không bao giờ được rút gốc, lãi suất luôn bằng không).
Cuối cùng, vợ là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng có đủ sức mạnh để đập tan từ chứng nước những ai có mưu đồ phản loạn chống lại sự thống trị của phụ nữ trên trái đất này.
Thử hỏi còn có ai dám khởi nghĩa nữa không?








* Tin mới chiến thắng nóng hổi cho cánh mày râu đây. Sáng nay tại tại tư dinh của ông chủ tịch hiệp hội không sợ vợ đã xảy ra cại vã quyết liệt. Thật đáng đáng tự hào cho chủ tịch hội của chúng ta ông ấy đã hoàng tráng khiến vợ mình phải quỳ hai đầu gối xuống sàn nhà và cúi khom mình trước mặt... Nhưng chỉ có điều làm ông không hài lòng, đó là bà vợ cứ lải nhải mãi câu: "Có chui ra khỏi gầm giường không thì bảo?"

i









Là đàn ông

Là đàn ông tức là mê rửa chén
Mơ lau nhà và háo hức lau xe
Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về
Nhanh nhảu chạy ra đỡ làn, đỡ nón

Dịu dàng ngồi xuống bằng cánh tay năm ngón
Hỏi nàng xem có uống nước cam không?
Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng
Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội

Rồi trong khi nàng chân co chân duỗi
Vừa nhấp môi, vừa đọc báo thời trang
Ta tung tăng vào bếp mở làn
Lấy các thứ bày ra bàn chuẩn bị

Nước tương này xếp vào ngăn gia vị
Hành tím này xếp vào giỏ đồ khô
Đậu hũ đây thì thả vào tô
Còn rau sống bỏ vào thau rửa sạch

Cá chép tươi còn đang phành phạch
Đánh vẩy rồi ta lấy thớt ra
Tay cắt vây, mồm lại hát ca
Làm việc nhà, đó là hạnh phúc

Bắc nồi lên tiện nay ta múc
Nước từ trong máy lọc lưng lưng
Bỏ cà chua, bỏ hành lá tưng bừng
Ta sẽ nấu một nồi canh lịch sử

Trong khi đó vợ ta đang mặc thử
Chiếc áo mới mua về, coi có đẹp chưa
Ta vừa khen, vừa nạo cùi dừa
Để rắc sẵn lên chén chè trôi nước

Ăn cơm xong cho nàng dùng mát ruột
Và kèm thêm lát dưa hấu đẹp da
Nồi canh sôi trong tiếng reo òa
Ta thả cá, rồi làm luôn món mặn

Mở tủ lạnh ra, nhớ lời vợ dặn
Rằng hôm nay nàng muốn ăn cua
Rang với me, thêm dăm quả trứng rùa
Ta nhanh nhảu cho vào trong nồi hấp

Nhớ khi rang phải vặn cho lửa thấp
Cua mới ngon và mới vàng đều
Đang say sưa thì nghe tiếng nàng kêu:
“Nước tắm của em, anh yêu ơi, đâu nhỉ?”

Vớ chai dầu thơm ở trên tràng kỷ
Ta vội vàng chuẩn bị khăn bông
Dầu gội đầu, kèm theo cái lược hồng
Mời nàng vào, không quên mở nhạc

Nàng bước vô, không hề kinh ngạc
Vì chuyện này đã quá thân quen
Ta nhanh tay mở khóa vòi sen
Rồi sung sướng chạy ngay ra bếp

Và vui mừng soạn mâm sắp xếp
Còn không quên mở lọ khế dầm
Cùng pha sẵn ly trà sâm thơm phức
Nàng bước ra, khăn bông quấn ngực

Như thiên thần sáng rực vẻ thanh cao
Kéo ghế nhanh, nàng yểu điệu ngồi vào
Khen ta là chồng ngoan, chồng tốt
Ta ngây ngất không thốt được lời nào

Ta gắp cho nàng thêm món đồ xào
Ngắm nàng ăn, lòng dạt dào cảm mến
Chính giữa bàn hai ngọn nến lung linh
Tỏa hào quang xuống góc nhà xinh

Hai tâm hồn trắng tinh hòa nhịp
Ta nhai vội để còn nhanh kịp
Vào trải giường và mở ti-vi
Chờ nàng ăn xong, ta gọi thầm thì

Mời nàng vô đúng kỳ phim nhiều tập
Nàng thong thả chiêu ly trà chống mập
Trước khi xem trai Hàn Quốc ung thư
Dưới chân nàng con mèo nhỏ gừ gừ

Còn xa xa ta hăng say rửa chén
Vừa rửa kỹ ta vừa nhìn lén
Thấy nàng đang khép mắt mơ màng
Với lấy chăn hoa ta đắp nhẹ nhàng

Bàn tay ta dịu dàng khe khẽ
Rắc vào chăn một chút dầu thơm
Đặt cạnh nàng gấu bông nhỏ bờm xờm
Vặn bé ngọn đèn rồi ta lui bước

Ta kiểm soát cửa sau, cửa trước
Dắt xe vô và cho chú mèo ăn
Đậy kỹ thức ăn để tránh thằn lằn
Kiểm soát lọ đường, đề phòng bọn kiến

Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến
Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra
Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà
Phủ lên bóng nàng đang ngon giấc

Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc
Nói thì thầm ba tiếng “vợ yêu ơi”
Nàng vừa yêu vừa đẹp nhất trên đời
Ta thiếp đi nơi chân giường mát dịu…
star_my
star_my
V.I.P Member
V.I.P Member
Nữ Posts : 446
Sinh nhật : 06/06/1988
Đến từ : Sông Đốc
STATUS : A4, SĐ
Coins : 554
Thanked : 6
Ngày tham gia : 08/12/2010
https://www.facebook.com/tramy.tramy.50

Lời kêu gọi của hội không sợ vợ Empty Re: Lời kêu gọi của hội không sợ vợ

Wed Apr 04, 2012 10:24 am
hihi...làm gì ghê vậy? Vợ đáng sợ vậy sao? làm đảo chính đi coi có lấy được chính quyền hay không? Cả năm đều là ngày của các ông rồi mà còn than vản. khiép thật nói cứ như phụ nữ là phát xít vậy đó. Thật là đau lòng quá đi.
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết